Cậu ấy đã ra mắt không thể ấn tượng hơn. Được ra sân trong trận tứ kết
cúp FA trẻ gặp Manchester United ở Anfield, Owen đã ghi một hat-trick.
Khi ở CLB, chúng tôi đã nghe nhiều về cậu ấy, một cầu thủ trẻ tài năng
đang được để mắt tới, nhưng tất cả chỉ được xem cậu ấy chơi bóng vào năm
1996. Ngay khi ấy, tôi đã nghĩ Michael sẽ làm được những điều đặc biệt.
Những cú dứt điểm của cậu ấy tạo ra sự chết chóc, và cậu ấy có sự lạnh
lùng mà bạn không thể bắt gặp ở một cầu thủ 16 tuổi nào khác.
Nhưng điều thực sự ám ảnh tâm trí tôi trong buổi tối hôm đó, là về cú
tắc bóng của Michael. Bản thân tôi, nổi tiếng là người không sợ hãi
trong các pha va chạm, đã thực sự phải nhăn nhó với sự quyết liệt của
cậu ấy. Cậu ấy thất thế hơn trong pha bóng, nhưng vẫn khao khát giành
chiến thắng, với một sức mạnh đáng kinh ngạc.
Trong vòng 12 tháng, cả hai chúng tôi đều được lên đội Một Liverpool.
Chúng tôi là những người trẻ nhất trong đội khi ấy, và nhanh chóng trở
thành bạn thân vì ở cùng phòng. Cậy ấy đã ghi một bàn thắng tuyệt diệu
trong trận ra mắt trước Wimbledon, và trở thành một trong những cầu thủ
được nhắc đến nhiều nhất trong thế hệ của mình.
Nếu quay trở lại thời điểm đó, chứng kiến cái cách đám đông ca ngợi cậu
ấy sau khi cậu ấy trở thành “Cầu thủ tiêu biểu của năm tại châu Âu” và
xem bàn thắng cậu ấy ghi vào lưới Argentina, rồi so sánh với tình cảnh
phải kết thúc sự nghiệp trên ghế dự bị tại Stoke hiện nay, thì bạn sẽ
nghĩ, đó là một trò đùa. Nhưng với một vài lý do, nó đã xảy ra.
Cầu thủ của những trận đấu lớn
Đầu tiên là các chấn thương. Michael không còn là chính mình nữa vì
chúng, và cậu ấy đánh mất tốc độ đã thổi bay các hậu vệ đội khác vì
chúng. Chấn thương gân khoeo cậu ấy gặp phải trước Leeds vào tháng Tư
năm 1999, đã gây ảnh hưởng rất xấu; cũng như tổn thương cậu ấy gặp phải
tại vòng chung kết World Cup 2006 đã để lại hậu quả dai dẳng.
Nhưng còn một lý do khác, là chiến thuật sử dụng những tiền đạo rình
rập để ghi bàn như Michael, đã tuyệt chủng vài năm qua. 4-3-3 hoặc
4-2-3-1 mà các đội bóng hay dùng bây giờ không phù hợp với những kĩ năng
của Michael.
Tôi vẫn còn cảm thấy buồn khi mọi người đã quên cậu ấy từng là một cầu
thủ hàng đầu. Michael đã từng có niềm tin không thể lung lay rằng, cậu
ấy là người giỏi nhất, và không bao giờ phải lo lắng về việc phải cố
gắng để lấy vị trí của Robbie Fowler hay Stan Collymore trong đội hình
xuất phát Liverpool.
Cậu ấy phải ngồi ghế dự bị trong trận Chung kết League Cup năm 2001 với
Birmingham, nhưng rồi đã giành lại vị trí trong trận Chung kết cúp FA
với Arsenal, và cuối cùng, ghi những bàn thắng, giúp đội bóng lần đầu
tiên lọt vào vòng loại Champions League. Cậu ấy, đơn giản, là cầu thủ
của những trận đấu lớn.
Sai lầm khi đến Real Madrid
Đó là lý do vì sao Real Madrid liên hệ với cậu ấy. Michael và tôi ở
trong phòng tại Mỹ trong suốt tour du đấu đầu mùa của Liverpool, và lúc
đó, cậu ấy nói với tôi rằng: Madrid vừa gửi cho cậu ấy một lời đề nghị,
và cậu ấy đang suy nghĩ nghiêm túc về nói.
Liverpool lúc đó vừa ký hợp đồng vớ Djibril Cisse và Milan Baros, người
vừa trở lại từ EURO 2004 với danh hiệu Chiếc giày vàng. Michael cảm
thấy đó là thời điểm thích hợp để làm mới sự nghiệp của mình. Tôi đã nói
rằng, cậu sẽ mắc sai lầm nếu làm thế, rằng Real Madrid là câu lạc bộ
bóng đá của những thế lực chính trị đứng đằng sau, nhưng cậu ấy đã không
nghe lời khuyên.
Họ có Raul và Ronaldo, những người luôn được thi đấu để thành công ở
Madrid, và có vai trò lớn hơn nhiều một tay săn bàn đơn thuần, nhưng
Michael vẫn muốn thử sức. Cậu ấy nghĩ cậu ấy là số 1, và sẽ thành công ở
Tây Ban Nha.
Và trong hoàn cảnh khó khăn, cậu ấy đã làm rất tốt. Mặc dù Real Madrid
dùng tới 3 huấn luyện viên trong mùa giải đó, và cơ hội ra sân của cậu
ấy rất ít ỏi, nhưng cậu ấy vẫn ghi 16 bàn trong 45 trận. Cậu ấy không
giành được danh hiệu nào, nhưng điều đó cũng không làm tổn hại danh
tiếng của cậu ấy. Khi cậu ấy trở lại Anh 12 tháng sau, cậu ấy có thể trở
về Anfield, nhưng Liverpool không trả giá cao bằng Newcastle. Câu
truyện đó đã trở nên nổi tiếng và nó ngăn cản cậu ấy trở lại Liverpool
vào năm 2009.
Kết thúc buồn của một "cựu thần đồng"
Các cổ động viên Liverpool tỏ thái độ không hài lòng với cách cậu ấy ra
đi, nhưng tôi có một niềm tin vững chắc rằng, thời gian sẽ hàn gắn mọi
vết thương, và tôi chắc chắn rằng, họ sẽ chào đón cậu ấy quay trở về sau
khi bản hợp đồng với Newcastle đáo hạn.
Tôi đã nghe về việc cậu ấy muốn gia nhập Manchester United, nhưng thực
ra, cậu ấy muốn đó là bước nhảy để quay về Liverpool. Cậu ấy hạnh phúc
khi được là một cầu thủ của đội bóng và đã rất vui khi có cơ hội trở về
nhà.
Cách cậu ấy rời Liverpool làm rất nhiều người buồn, và cậu ấy muốn có
cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Tôi đã gửi cho Rafa Benitez một tin nhắn để
giải thích rằng, Liverpool có thể có cậu ấy theo dạng chuyển nhượng tự
do, nhưng Rafa sau đó, đã mua David Ngog.
Gia nhập United là một sai lầm. Nó hủy hoại bất cứ cơ hội sửa chữa nào
của cậu ấy với cổ động viên Liverpool, và thực sự, các cổ động viên Man
Utd chưa bao giờ đánh giá cậu ấy là một nhà vô địch, bất chấp cậu ấy đã
ghi 1 bàn thắng giúp họ thắng Man City.
Có thể cậu ấy nên đưa ra quyết định này khoảng 2 năm trước hoặc đến
chơi bóng ở Mỹ hoặc Trung Đông. Cậu ấy lại nghĩ sai một lần nữa khi cho
rằng có thể bắt đầu lại sự nghiệp từ ghế dự bị ở Stoke City.
Nhưng tất cả những điều đó sẽ không làm mất đi những kí ức tốt của tôi
về cậu ấy. Cậu ấy là một tay làm bàn siêu hạng, kẻ đi săn lùng những
khoảnh khắc vinh quang, và bàn thắng ghi vào lưới David Seaman tại sân
Thiên niên kỷ năm 2001 chính là những gì đẹp nhất tôi từng chứng kiến ở
Liverpool trước thời điểm Istanbul. Nó sẽ luôn được nhớ đến như là
“Khoảnh khắc Owen cuối cùng”.